Hiện tại các chuyên gia quân sự vẫn chưa có lời lý giải rõ ràng tại sao tỷ lệ tai nạn máy bay quân sự của Không quân Ấn Độ lại lớn đến vậy.
Trên các trang tin quân sự thế giới, hầu như cứ một khoảng thời gian ngắn lại xuất hiện thông báo có một vụ rơi máy bay tại Ấn Độ, từ các loại cổ điển như MiG-21, Jaguard… cho tới những phi cơ hiện đại hàng đầu thế giới bao gồm Su-30MKI và C-130J.
Trong giai đoạn 2000 – 2015, Ấn Độ đã mất tới 264 máy bay, tương đương với tổng số phi cơ của lực lượng không quân nhiều quốc gia. Lấy ví dụ như theo thống kê của trang Global Fire Power thì số máy bay các loại của Không quân Việt Nam chỉ vào khoảng 283 chiếc.
Chi tiết số máy bay của Ấn Độ bị rơi gồm: 67 MiG-21, 7 Su-30, 22 MiG-27, 4 An-32, 1 TS-11, 12 MiG-23, 24 Sa-315, 1 Do-228, 14 HJT-16, 7 HPT-32, 18 Mi-8/17, 2 HJT-36, 14 Chetak, 1 C-130, 3 Ka-28, 2 Mi-35, 9 Sea Harrier, 1 Mi-26, 19 Jaguar, 1 Nal Saras, 11 MiG-29, 3 BaE Hawk 132, 1 MiG-25, 1 BN-2 Islander, 2 Il-38, 1 Canberra PR57, 10 HAL Dhruv, 6 Mirage 2000.
Ban đầu có nhiều ý kiến cho rằng nguyên nhân chính dẫn tới các vụ tai nạn trên là do công tác bảo dưỡng kỹ thuật của Ấn Độ quá kém, tuy nhiên luận điểm này không nhận được sự đồng tình của nhiều chuyên gia quân sự.
Các nhà quan sát cho rằng New Delhi là quốc gia nắm rất vững các kỹ thuật hàng không tiên tiến, máy bay của họ được chăm sóc theo đúng quy trình đảm bảo nghiêm ngặt nhất được các tập đoàn công nghiệp hàng không đứng đầu thế giới quy định.
Việc cho máy bay trực chiến trên đường băng không có mái che và bị phơi mưa nắng không phải là nguyên nhân chủ chốt, bởi vì khi hết ca làm nhiệm vụ chúng đều được đưa vào khu bảo dưỡng, đồng thời đây cũng là hình ảnh phổ biến của nhiều lực lượng không quân trên thế giới nhưng họ lại chẳng gặp nhiều tai nạn đến mức như Ấn Độ.
Một giả thiết khác được đưa ra và nhận sự đồng tình nhiều hơn đó là Ấn Độ không có sự liên kết thống nhất giữa các hệ thống trong máy bay của mình, khi họ thường xuyên “cấy ghép” cho máy bay Nga các thiết bị điện tử của Pháp hay Israel, gây ra sự xung đột hệ thống.
Ngoài ra cũng cần phải lưu ý rằng tần suất hoạt động của Không quân Ấn Độ là rất cao, trình độ phi công của họ theo đánh giá thì thậm chí còn hơn cả những người đồng nghiệp đến từ Mỹ hay châu Âu, điều này được thể hiện rất rõ qua những cuộc tập trận quốc tế.
Khi máy bay phải hoạt động nhiều thì xác suất gặp sự cố cũng lớn hơn so với thường xuyên nằm dưới đất. Tuy vậy, các giả thiết trên vẫn chưa giải thích được đầy đủ tại sao số lượng chiến đấu cơ của Ấn Độ bị “đo đất” lại lớn đến mức như trên.