Sunday, December 22, 2024
Trang chủBiển nóngSự kiệnKhông phải CORONA mà ĐCSTQ mới chính là VIRUS hủy diệt nhân...

Không phải CORONA mà ĐCSTQ mới chính là VIRUS hủy diệt nhân loại

Virus Vũ Hán đang khiến cả thế giới hoảng loạn chao đảo. Nhưng Phật gia giảng: “Không có gì là ngẫu nhiên”. Dường như nó cũng là một sự sắp xếp vô tình mà hữu ý để nhân loại nhận ra những điều quan trọng, điều gì đó lớn hơn con virus…

ĐCSTQ kiểm soát hầu như mọi ngóc ngách của thế giới, tuyên truyền vô Thần luận, phá hủy nhân tính, khiến con người xa rời Thần, đạo đức băng hoại, rơi vào an bài của ma quỷ, từ đó đánh mất đi cơ hội được cứu vào thời khắc cuối cùng.

Sau khi đại dịch Vũ Hán bùng phát, trên mạng xã hội xuất hiện nhiều video clip cho thấy sự độc ác của người Trung Quốc đối với đồng loại.

Khi thảm họa virus Vũ Hán đang khiến cả thế giới hoảng sợ, trên mạng xuất hiện video với lời dẫn “Dân làng Trung Quốc đốt pháo ăn mừng khi Hoa Kỳ có hơn 100.000 ca nhiễm Virus Vũ Hán.”

Họ ăn mừng vì virus Corona Vũ Hán đã khiến Mỹ có hơn 100.000 ca nhiễm tại Mỹ! Một cư dân mạng nói: “Có cửa hàng bán cháo cũng đã làm giống y thế này. Chắc chắn có không dưới 50% người Trung Quốc có cùng suy nghĩ ăn mừng như thế! Đây chính là lực lượng quần chúng để ĐCSTQ dám thách thức Hoa Kỳ!”

Khi thảm kịch Vũ Hán xảy ra, người Nhật đã lập tức gửi thiết bị y tế để hỗ trợ nhân dân Trung Quốc, trên mỗi kiện hàng không quên viết lên đó “Vũ Hán cố lên!”. Ngược lại, người Trung Quốc dựng cổng chào chúc cho Đại đế quốc Mỹ và Tiểu Nhật Bản mắc dịch dài lâu!!!

Ai đã phá hủy nhân tính của người Trung Quốc?

Vì đâu mà một dân tộc có nền văn hóa Thần truyền 5.000 năm huy hoàng, từng là cái nôi tư tưởng triết học phương Đông, nơi Nho, Phật, Đạo phát triển cực thịnh, với vô số danh nhân và kiệt tác văn hoá nghệ thuật, vậy mà dưới sự cai trị của ĐCSTQ mới hơn 70 năm lại trở nên tàn ác đầy ma tính thù hận như vậy?

Câu trả lời chính là: con virus mang tên Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Dưới sự thống trị của ĐCSTQ, khoảng 60 đến 80 triệu người dân Trung Quốc vô tội đã bị giết hại. Cùng với việc hủy diệt vô số nhân mạng, ĐCSTQ cũng đã hủy hoại tâm hồn của nhân dân Trung Quốc.

Người Trung Quốc rất trọng Đạo. Thời xưa một hoàng đế hung bạo sẽ bị gọi là tên hôn quân vô đạo. Một hành vi không phù hợp với tiêu chuẩn đạo đức thì bị coi là không còn đạo lý. Nông dân nổi dậy, họ cũng giương cao khẩu hiệu là họ thế thiên hành Đạo, thậm chí kẻ ăn trộm cũng có Đạo. Lão Tử nói, “Có một cái gì đó huyền bí và nguyên vẹn tồn tại trước lúc khai thiên lập địa. Tĩnh mịch, vô hình, trọn vẹn và bất biến. Nó sống mãi ở khắp mọi nơi trong hoàn thiện, và từ nó mọi vật được sinh ra. Tôi không biết tên nó là gì. Tôi gọi nó là Đạo.” Điều đó có ý nói rằng thế giới được hình thành từ “Đạo”.

Thời xưa, người Trung Quốc coi trọng việc sống hòa hợp trong sự phụ thuộc tương hỗ với trời đất. ”Người thuận Đất, Đất thuận Trời, Trời thuận Đạo, và Đạo thuận theo tự nhiên.” Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, thì nhân loại sẽ được hưởng một cuộc sống hài hòa trong ân phúc. Người Trung Quốc tin rằng, tất cả mọi thứ từ thiên văn, địa lý, hệ thống lịch theo dõi ngày tháng, y học, văn học, và cả những cấu trúc xã hội đều tuân theo quy luật này. Chính văn hoá này giúp người Trung Hoa lưu lại những văn minh như là Châm cứu, Chu dịch, Bát quái v.v.. kinh qua mấy nghìn năm vẫn khiến nhân loại vô cùng thán phục.

Nhưng ĐCSTQ lại tuyên truyền “nhân định thắng thiên” với “triết học đấu tranh” ngang nhiên thách thức trời đất và tự nhiên. Mao Trạch Đông nói: “Đấu trời là niềm vui vô tận, đấu đất là niềm vui vô tận, và đấu người là niềm vui vô tận”. Các ca khúc quần chúng trong thời kỳ Đại nhảy vọt đã cho thấy sự ngạo mạn của ĐCSTQ: “Hãy để cho núi phải cúi đầu và sông phải dẹp sang một bên”; “Không có Ngọc Hoàng Thượng Đế trên trời và không có Long Vương dưới đất. Ta là Ngọc Hoàng Thượng Đế và ta là Long Vương. Ta ra lệnh cho tam núi ngũ đèo phải dẹp sang một bên, ta đã đến đây!”

Trong một xã hội bình thường, mọi người bày tỏ sự quan tâm và tình cảm với nhau, sống trong sự tôn kính và biết ơn Thượng đế. Khổng Tử dạy: “Đừng bao giờ gây ra cho người khác điều gì mà chính bản thân mình không muốn nhận nó”. Kinh Thánh viết: “Hãy yêu thương hàng xóm láng giềng của mình như yêu chính bản thân mình”. Nhưng ngược lại, ĐCSTQ cho rằng “Lịch sử của tất cả các xã hội tồn tại cho đến ngày hôm nay là lịch sử của các cuộc đấu tranh giai cấp”. Để giữ cho “các cuộc đấu tranh” luôn tồn tại thì phải tạo ra sự thù hận. ĐCSTQ không chỉ giết người mà nó còn kích động nhân dân tranh đấu, hận thù, đấu tố, chém giết lẫn nhau, thậm chí đối xử tàn ác với chính người thân. Nó cố làm cho mọi người trở nên thờ ơ lãnh đạm với nỗi đau khổ của người khác bằng cách bao vây người ta trong giết chóc liên miên.

Dưới sự thống trị của ĐCSTQ, khoảng 60 đến 80 triệu người dân Trung Quốc vô tội đã bị giết hại. Con số này nhiều hơn số người chết trong hai cuộc chiến tranh thế giới. Những cuộc thảm sát khủng khiếp của ĐCSTQ phải kể đến: Đàn áp những phần tử phản động và cải cách ruộng đất; Chiến dịch Tam Phản và Chiến dịch Ngũ Phản; Nạn đói khủng khiếp sau thảm hoạ Đại nhảy vọt. Giết người điên cuồng trong “Cách mạng Văn hóa”, Khủng bố Đỏ trong “Tháng Tám Đỏ” và kinh hoàng hơn nữa là nạn ăn thịt người ở Quảng Tây; dùng xe tăng nghiền nát chục ngàn sinh viên tri thức trên quảng trường Thiên An Môn, đàn áp mổ cướp nội tạng học viên Pháp Luân Công; đàn áp người Hồng Kong, Duy Ngô Nhĩ, Tây Tạng.

Đó là lý do mà người dân Trung Quốc không được tự do vào Internet, không được dùng google, facebook, twitter mà phải dùng các nền tảng do ĐCSTQ dựng lên với chế độ kiểm duyệt gắt gao, nhằm ngăn cản họ tìm ra các sự thật về ĐCSTQ và lịch sử đẫm máu của chính đất nước mình mà họ là nạn nhân. Bị cầm tù tư tưởng, tẩy não, bịt miệng, rất nhiều người do quá sợ hãi trước những đe dọa của ĐCSTQ nên đã không dám có phản ứng gì ngoài việc hoàn toàn từ bỏ lẽ phải và sự thật. Về một khía cạnh nào đó, tâm hồn của những người này đã chết: một điều còn đáng sợ hơn cả cái chết của thể xác.

Để duy trì quyền lực thống trị, kể từ khi giành chính quyền, ĐCSTQ lấy Thuyết vô Thần, Thuyết duy vật làm thành một loại tôn giáo thế tục nhằm soán đoạt vị trí của Thần. Trong tín ngưỡng truyền thống, “Trên đầu ba thước có Thần linh”, phán xét mọi hành vi của con người. Sau khi ĐCSTQ phá hủy tín ngưỡng của con người đã không ngừng thổi phồng bản thân mình là “vĩ đại, quang vinh, chính xác”, “dẫn dắt chúng ta đi từ thắng lợi này tới thắng lợi khác”. Trong tôn giáo có Sáng Thế Chủ, ĐCSTQ lại nói rằng xưa nay không hề có Sáng Thế Chủ, bản thân mình mới là “đại cứu tinh của nhân dân”, ĐCSTQ nói không có cõi Trời mà cái nó xây dựng chính là thiên đường nhân gian, nên con người không lo tích đức, không sợ ác nghiệp, sống chỉ lo hưởng thụ trong hiện tại.
Văn hóa Trung Quốc truyền thống tràn đầy các khái niệm và nguyên tắc như Thiên, Đạo, Thần, Phật, mệnh, duyên, nhân, nghĩa, lễ, trí, tín, liêm, sỉ, trung, hiếu, tiết v.v…. Do đó, việc phá hoại của ĐCSTQ khiến nhân dân đã mất đi các chuẩn mực đạo đức tốt đẹp, phá hủy nền tảng an định và hài hòa trong xã hội, sau đó bị bắt buộc nhồi nhét vào đầu các tà thuyết đấu tranh, thù hận của ĐCSTQ; cử đặc vụ xâm nhập vào trong nội bộ tôn giáo mà thành lập hiệp hội, bóp méo kinh điển tôn giáo, tuyên bố trung thành với sự lãnh đạo của ĐCSTQ, đặt nó vào vị trí cao hơn cả Thần trong tôn giáo, tín ngưỡng.

Thông qua việc cắt đứt họ hoàn toàn với cội rễ văn hóa truyền thống và cải tạo thành tư tưởng vô Thần, chỉ tin vào chủ nghĩa duy vật, khoa học thực chứng, và chạy theo chủ nghĩa vật chất, ham mê làm giàu sau một đêm bất chấp thủ đoạn. Khi không tin vào Thần, không có gì để ràng buộc câu thúc đạo đức, điều gì cũng dám làm, khiến cho con người dễ dàng đánh mất đạo đức và lương tâm, đạo đức xã hội vì thế mà ngày một lao dốc không phanh, đủ thứ gian dối, lừa đảo, tham nhũng, phóng túng dục vọng, tranh đấu, đầu độc, sát hại lẫn nhau. Người Trung Quốc sau khi mất đi văn hoá truyền thống thì đạo đức trở nên méo mó, biến dị, sẵn sàng hại người khác hay cười cợt vui mừng trên sự thống khổ của đồng loại. Họ chính là nạn nhân của sự tẩy não ĐCSTQ đánh mất bản tính lương thiện chính mình.

Chuyện về sự suy bại đạo đức của người Trung Quốc không phải mới lạ. Sự kiện 11/9 ở Mỹ xảy ra, sinh viên trường Đại học Bắc Kinh và Đại học Thanh Hoa “khua chiêng gõ trống ăn mừng tòa tháp đôi của Trung tâm Thương mại Thế giới tại Manhattan bị máy bay khủng bố đâm vào; nhóm ký giả Trung Quốc đang làm việc tại Mỹ khi đó không đừng được liền vỗ tay hoan hô… Tướng Lưu Á Châu – Chủ nhiệm chính trị bộ đội Không quân của Quân khu Bắc Kinh kể rằng: có nhiều người trong quân đội tới thăm, tôi đều hỏi cách nhìn của họ về sự kiện 11/9. Tất cả đều nói: “Nổ rất hay!”. Ông nói về sự thờ ơ, coi nhẹ sinh mạng của người Trung Quốc:

“Thật là đáng sợ khi người ta ca ngợi khủng bố. Trung Quốc thoát thai từ nền văn hoá giáo dục Trung Quốc, trước hết thờ ơ coi khinh sinh mạng của chính mình, từ đó mới có thái độ coi tính mạng của người khác, nước khác như trò trẻ con. Bản thân không có quyền lực quý trọng sinh mạng mình, cũng không cho người khác có cái quyền ấy. Người Trung Quốc xem cảnh giết người khác, không ai không vui mừng phấn khởi. Giai cấp thống trị cố ý đem người ta ra giết tại nơi đông người. Kẻ bị thống trị thì hưởng thụ tại nơi đông người cái cảm giác khoái trá của kẻ thống trị. Nhất là khi xử tử bằng kiểu tùng xẻo, kéo dài ba ngày, người xem đông nghìn nghịt. Cả đến những chủ sạp hàng nhỏ cũng bày hàng ra bán tại đấy. Đao phủ còn bán bánh màn thầu dính máu.”

RELATED ARTICLES

Tin mới