Tại một nhà máy than có vốn đầu tư trực tiếp nước ngoài lớn nhất của Trung Quốc ở Thổ Nhĩ Kỳ, các công nhân nhập cư có tay nghề cao của Trung Quốc buộc phải chịu đựng các ngày làm việc hơn 12 giờ, 7 ngày 1 tuần, trả lương thấp và không có hy vọng quay về.
Anh Liu Qiang (tên giả), một công nhân lành nghề nói với The Epoch Times rằng mức lương cao ngất ngưởng 2.346 USD/tháng đã thúc đẩy anh làm việc trong Nhà máy Nhiệt điện Hunutlu ở Thổ Nhĩ Kỳ trong thời kỳ đại dịch.
Nhà máy than Hunutlu, với tổng vốn đầu tư 1,7 tỷ USD, là dự án hàng đầu của Sáng kiến Vành đai và Con đường (BRI) của chế độ Trung Quốc, một kế hoạch cơ sở hạ tầng trị giá hàng nghìn tỷ đô la nhằm tăng cường ảnh hưởng của Bắc Kinh ra toàn cầu.
Anh nói: “Chúng tôi được cho biết giờ làm việc dự kiến là chín giờ, một công việc bình thường. Nhưng khi chúng tôi đến [Thổ Nhĩ Kỳ], công ty đã không ký hợp đồng, cũng như không cấp bất kỳ giấy phép [làm việc], không đề cập đến bảo hiểm hoặc bồi thường y tế”.
Anh cho biết, thời tiết mùa hè nóng nực ở Thổ Nhĩ Kỳ và thời gian làm việc ngoài trời quá nhiều giờ khiến họ bị chóng mặt và mệt mỏi, dẫn đến những sai lầm hoặc thậm chí là chấn thương.
Người đàn ông này nói rằng hai người bạn cùng phòng của anh không được điều trị y tế và chỉ có thể nằm trong ký túc xá công nhân sau khi bị thương ở chân. Một người có vết thương sâu trên cơ thể được thông báo rằng anh ta sẽ không được nhập viện trừ khi bị gãy xương.
Vị công nhân này còn cho biết, hơn một phần ba khoản thanh toán hàng tháng của anh ấy đã bị cắt, khi công ty viện lý do kỹ năng không đáp ứng các tiêu chí của công việc được ứng tuyển.
Công nhân này nói: “Chúng tôi mệt mỏi, ốm yếu và cần nghỉ ngơi, nhưng không được phép”.
Các nhà quản lý Nhà máy điện Hunutlu đã áp dụng chiến lược “đóng cửa”, cấm bất kỳ ai rời khỏi địa điểm do dịch bệnh, và hơn 1.800 nhân viên tiếp tục làm việc trong thời gian đại dịch.
Về vấn đề này, Liu nói rằng một số công nhân đã phản đối, nhưng họ vẫn bị giữ tại công trường và không thể quay trở lại Trung Quốc vì hộ chiếu đã bị thu giữ.
Anh nói: “Ở đây thật kinh khủng! Mọi chuyện sẽ như thế nào sau một năm? Tôi không được có ý kiến. Tôi phải sống và làm việc như một nô lệ”.
Anh Liu cũng cho biết các công nhân Trung Quốc đã tìm kiếm sự giúp đỡ từ Đại sứ quán Trung Quốc, nhưng được cho biết rằng tranh chấp lao động với người sử dụng lao động Trung Quốc nằm ngoài phạm vi làm việc của Đại sứ quán, nơi chỉ có trách nhiệm giải quyết các mối quan hệ với bên nước ngoài.